Khi thực hiện khai vấn cho những bạn trẻ cũng như những chủ doanh nghiệp nhỏ, Sang vừa là một người thầy, vừa là một người bạn. Cuối ngày, khi đóng laptop lại, hơn một lần Sang nghe những người trẻ ấy nói: “Sao bây giờ người ta lạnh lùng vậy? Họ chỉ nhìn vào bảng biểu, số liệu, huy chương. Còn con người thì sao?”.
Để Sang nói bạn nghe một điều, có thể là hơi tàn khốc một chút: Ngày nay, người ta chỉ tin bạn khi đã thấy bạn hành động, và người ta chỉ làm theo bạn khi đã thấy bạn thành công. Ông bà mình có câu “Trăm nghe không bằng một thấy”, Sang nghĩ đã nói lên phần nào hiện thực này. Thật ra những bạn trẻ kia nói không hề sai. Lý tưởng của bạn, ước mơ của bạn, hoài bão của bạn thực sự không quý giá đến thế trong mắt người khác, trừ khi bạn đã lên kế hoạch để biến chúng thành hiện thực, thậm chí phải có thành quả ban đầu.
Nhưng có đúng là vì bây giờ người ta trở nên “lạnh lùng” không? Có phải vì họ coi rẻ con người và quá đề cao thành tích?
Câu trả lời của Sang là: “Không phải vậy đâu”.
Đương nhiên, vẫn có những người hoài nghi bạn là vì họ có ý xấu. Sang nói điều này để bạn có sự chuẩn bị trước những nghi hoặc và sự phủ nhận từ người khác. Đối với Sang, ước mơ nào thuở ban đầu cũng trông có vẻ dại khờ. Sang tuyệt nhiên không bao giờ đánh giá ước mơ của người khác, vì chính Sang cũng có những mơ ước ngông cuồng như thế. Nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó. Khi bạn chưa có gì cả, chưa có phương án, chưa có kế hoạch, chưa có ngân sách, chưa có nhân lực, có những người sẽ hoài nghi, cười nhạo bạn, thậm chí có người còn lăng mạ, khích bác bạn. Những hành động đó có thể xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau. Có thể họ chỉ đơn giản là ganh tỵ, ghen ghét với bạn. Nhưng cũng có thể vì họ đã không được sống cuộc đời họ muốn, nên nhất định không thể dung thứ được việc bạn đang sống cuộc đời bạn muốn. Với những mục đích tiêu cực thế này, điều bạn cần làm là lờ đi tiếng nói của họ. Vì đó là vấn đề và sự bất an của họ, không phải bạn.
Nhưng không phải ai hoài nghi bạn cũng đều đáng chê trách. Không phải ai đặt câu hỏi về năng lực của bạn đều “máu lạnh” và “vô tình”. Thật vô lý khi bắt người khác phải tin tưởng mình vô điều kiện, đúng không? Nếu Sang đứng trước mắt bạn và nói rằng: “Năm sau, Sang sẽ phóng thành công tên lửa lên vũ trụ”, trong khi không thể chứng minh cho bạn thấy Sang đã nghiên cứu đến đâu, kế hoạch là gì, đội ngũ tham vấn gồm những ai,… bạn có tin Sang không? Chắn chắn là không rồi. Bạn không thể ép người khác tin tưởng bạn khi bạn chưa làm gì cả. Hãy nhìn những nhà đầu tư mạo hiểm mà xem. Họ không bỏ tiền ra để đặt cược vào một ý tưởng hay một lý tưởng. Họ không tin tưởng bạn đâu khi bạn chỉ trình diễn cho họ thấy ước mơ của mình đang ở tầm cỡ nào. Họ phải thấy được những thành quả ban đầu, họ buộc phải nhìn vào báo cáo thống kê, số liệu. Bất kể vì sao bạn muốn đối phương tin tưởng mình, bất kể bạn cảm thấy ý tưởng này hay ho và khả thi đến mức nào, bạn phải cho họ thấy bằng chứng. Và cách duy nhất để có được bằng chứng là hành động.
Chúng ta đang sống trong thời đại 4.0, khi mà hầu hết mọi người đều ở trong cùng một trạng thái: bận rộn. Nếu như cách đây 10 năm, một tiền bối nào đó của bạn có cơ hội được thuyết trình ý tưởng của mình trong vòng 30 phút, thì bây giờ bạn chỉ có 5 phút. Vì sao? Vì người nghe bạn thuyết trình đã bận rộn hơn rất nhiều trong một thập kỷ qua. Họ có quá nhiều sự lựa chọn, vậy tại sao họ lại chọn nghe bạn nói về một ước mơ?
Nhưng mọi chuyện sẽ khác khi bạn đã hành động và chứng minh được với họ tính khả thi của giấc mơ đó. Một bản kế hoạch cũng được. Một lời xác nhận từ một nhà kinh doanh xuất chúng trong ngành cũng được. Doanh thu ban đầu cũng được. Những lời review của mọi người cũng được. Bạn phải mang ước mơ của mình đến, cùng với một thứ gì đó khác.
Chỉ có hành động mới khơi dậy một hành động khác. Khi bạn hành động và thành công, những người đi sau sẽ tin tưởng và làm theo bạn. Khi bạn là nhà lãnh đạo, nhân viên cũng sẽ nhìn vào những gì bạn làm, chứ không phải những gì bạn nói. Trong thời đại này, bạn không thể oán trách người khác về việc họ không lắng nghe bạn. Bạn chỉ có thể tự trách mình đã hành động chưa đủ mà thôi.
➖