Năm 2006, Sang đi cùng ba trên chuyến bay để đến Singapore – lần xa nhà đầu tiên trong đời. Trên máy bay, ba Sang đã có một hành động vô cùng kỳ lạ, mà đến sau này Sang mới hiểu rõ bài học mà ba muốn truyền đạt trong đó. Ba đổ vào cốc cà phê đen của mình rất nhiều thứ không-hề-liên-quan: muối, tương ớt, tương cà, tiêu,… Khuấy hỗn hợp đó lên xong, ba chìa cốc cà phê trước mắt Sang, hỏi: “Con dám uống ly cà phê này không?”. Khi đó, Sang không hiểu chuyện gì cả. Sang nhìn cốc cà phê đen đặc sệt biết bao nhiêu là thứ trong đó, nuốt khan, trả lời ba rằng: “Dạ không, con không dám uống!”. Song, hành động sau đó của ba đã làm Sang thực sự kinh ngạc: Ba điềm nhiên đưa cốc cà phê lên miệng, uống hết nửa ly.
Sau đó, ba nói với Sang rằng: Nếu con muốn trở thành người thành đạt, con đường mà con sắp sửa đi qua sẽ giống như ly cà phê này – không hề dễ chịu. Đó là cái giá phải trả cho thành công.
Có lẽ trải nghiệm trong nhiều năm lăn lộn đã giúp Sang chứng thực được bài học năm đó ba dạy Sang. Rằng: Người thành đạt là người đã nếm trải tất cả mùi vị của cuộc đời. Nhiều người đến gặp Sang và hỏi rằng, sao tâm Sang có thể bình lặng đến thế trước những biến cố. Sang chỉ nói rằng, có lẽ do trước đây biến cố đến với mình nhiều quá, mình đã nếm trải đủ thất bại rồi, nên không còn xao động, lung lay trước vật đổi sao dời ngoài kia nữa. Bạn nghĩ tại sao những doanh nhân thành đạt lại đứng vững đến thế trên cái bục cao ngất ngưởng ấy? Bởi vì họ đã trải qua quá nhiều sóng gió, nên những đợt sóng sau này không còn ảnh hưởng đến họ nữa. Bởi vì họ từng nhìn thấy những bộ mặt lạnh nhất trên đời, từng thất bại liên miên, từng bị phản bội,... nên họ không còn bất ngờ, thảng thốt, suy sụp, dao động. Không ngẫu nhiên mà Dan Peña, người đàn ông 50 tỉ đô từng nói rằng: "Người thành công là người phải chịu được đau đớn ngày này qua tháng nọ cho đến khi đạt đến thành công!".
Nhiều người chỉ nhìn thấy những khía cạnh hào nhoáng nhất của sự thành công. Họ chỉ nhìn thấy tiệc tùng, những buổi tiếp khách ở những nhà hàng sang trọng, buổi khánh thành cửa hàng hoành tráng. Họ chỉ nhìn thấy những bộ vest đắt tiền, những chiếc đầm dạ hội có giá lên đến hàng nghìn đô, và lối sống xa hoa bậc nhất.
Song, bên trong hậu trường là một bức tranh rất khác. Khi bạn nhắm đến một cái đích rất cao, bạn không thể làm những điều mà đa số mọi người vẫn đang làm. Cuộc sống của bạn sẽ khác họ. Bạn phải làm việc trong khi họ đang ngủ, sẽ có những ngày bạn thức giấc giữa đêm, những bản kế hoạch sửa đi sửa lại hàng trăm lần, những cuộc cãi vã, bạn phải lầm lũi bước về nhà giữa đêm, biết rằng có công việc đang đợi mình xử lý ở nhà trong khi người khác đang hào hứng cho những buổi hẹn hò vui chơi,… Những con người muốn thành công luôn biết cái giá họ phải trả. Họ phải đánh đổi sự thoải mái chốc lát của mình, thay vào đó, lựa chọn sự bức bối, bí bách, căng thẳng, mệt mỏi. Vì họ đang làm khác đi với số đông, nên họ sẽ vấp phải sự nghi kỵ, đàm tiếu, phán xét, ghen tức,... từ người khác. Một cuộc sống như vậy, thật ra chẳng khác nào ly cà phê mà ba Sang đã pha trên máy bay hôm đó, không hề thoải mái.
Nhưng nếu bạn chọn cuộc sống của một tuyển thủ marathon, bạn phải chịu được áp lực và sự mỏi mệt tất yếu. Thành công sẽ không đến với bạn như một phép màu. Thành công đến với bạn khi ý chí của bạn đủ sắc bén để vượt qua hết những sóng gió, khi tinh thần của bạn đủ mạnh mẽ để bạn dám uống ly cà phê khó nuốt kia. Sẽ có những ngày bạn đấu tranh nội tâm khủng khiếp giữa việc ngủ tiếp hay dậy sớm. Sẽ có những ngày dài tranh luận cùng đồng đội, mệt mỏi đến mức bạn muốn buông xuôi. Sẽ có những ngày bạn gục đầu trên bàn làm việc, cắm đầu vào những dự án khi những người khác check-in chỗ nọ chỗ kia. Nó sẽ không dễ chịu đâu.
Khi mọi người đang thưởng thức ly cà phê sữa thơm ngon, thì bạn phải uống ly cà phê đen với một đống gia vị. Nhưng đó là cái giá tất yếu phải trả nếu bạn muốn thành công. Bạn càng muốn đi lên cao, thì ly cà phê đó lại càng khó uống. Rốt cuộc thì, câu hỏi đặt ra là: Bạn có dám uống ly cà phê đó hay không?
➖